Chế Lan Viên từng viết: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn!” (Tiếng hát con tàu – Chế Lan Viên) Suy nghĩ của em về vấn đề được rút ra từ

“Khi tớ ở, đơn thuần điểm khu đất ở Khi tớ lên đường, khu đất vẫn hoá tâm hồn!”

   Qua nhị câu thơ bên trên Chế Lan Viên vẫn đã cho thấy một quy luật: Khi tớ mới mẻ đặt điều chân cho tới một điểm này cơ, tất cả còn xa xôi kỳ lạ nên cơ "chỉ là điểm khu đất ở". Nhưng lâu dần dần Khi vẫn ràng buộc biết từng nào kỉ niệm rồi Khi tớ kể từ biệt điểm ấy đi ra lên đường, khu đất ở này đã lưu níu lại những kỉ niệ cơ nên vẫn "hoá tâm hồn". Thật vậy, mảnh đất nền tuy nhiên tớ từng sinh sống như 1 người chúng ta tri kỉ, như 1 quê nhà loại nhị của thế giới, cho nên vì vậy Khi ra đi, tâm trạng tớ như vẫn tồn tại lại điểm mảnh đất nền cơ. Đây đó là một chân lý chính đắn khởi đầu từ xúc cảm mạnh mẽ và sâu sắc lắng của tâm trạng.  Như học viên, sinh vien kể từ những tỉnh không giống lên Hà Nội Thủ Đô nhằm tiếp thu kiến thức sinh sinh sống, mới mẻ khi chính thức tớ còn thấy xa xôi kỳ lạ, xa lạ nằm trong, những trải quá một quy trình dàu ràng buộc thì các kỉ niện về một TP.HCM phồn vinh này tiếp tục mãi được tàng trữ. Tóm lại,sự đem hóa thân mật nằm trong của những mảnh đất nền chinh là  biểu tượng mang lại sức khỏe của tình đời, tình người: tình thương thực hiện miền khu đất kỳ lạ hóa quê nhà.